Bình luận phim âm nhạc: Lala land
Trước khi bắt đầu vào bài mình xin giới thiệu chút về mình. Mình là Khánh, mình yêu thích âm nhạc và cũng thích xem phim. Nhưng mình không phải là người có kiến thức chuyên môn về phim ảnh, nên nội dung bài viết này sẽ là những cảm nhận cá nhân của mình về cái hay của bộ phim. Các bạn đọc bài viết hãy cùng chia sẻ suy nghĩ với mình nhé. :D
Bộ phim này ra mắt vào năm 2016 và đã mang về 5 giải Oscar cùng vô số giải thưởng, danh sách giải thưởng của nó có thể liệt kê cả 1 trang giấy. Đến năm nay mình mới xem phim này là hơi muộn, nhưng những cảm xúc mà phim mang lại cho mình vẫn rất mới mẻ, nó khiến mình muốn viết một bài để lưu lại những cảm nhận về phim. Có thể đọc xong bài viết bạn sẽ tìm để xem lại tác phẩm tuyệt vời này. :D
Về mặt hình ảnh.
Phim lấy bối cảnh là thành phố Los Angeles của nước Mỹ. Theo như mình đọc được trên Zing.vn thì bộ phim được quay tại hơn 40 địa điểm của thành phố này.
Thành phố đã đẹp, nhưng những hình ảnh được đưa lên màn hình còn đẹp hơn nhiều lần. Các cảnh quay từ gần rồi lại ra xa giúp chúng ta cảm nhận được rõ ràng không gian của các nhân vật cùng nhịp độ của bộ phim.
Mình đặc biệt thích cái cách mà phim chuyển đổi màu sắc theo tâm trạng của nhân vật. Nhất là phân cảnh khi Mia đang cảm thấy buồn thì mọi thứ cũng u tối, bỗng cô nghe được 1 vài nốt piano thì cảnh sáng dần lên, cho tới khi cô tìm được tới nơi phát ra tiếng đàn thì mọi thứ trở nên rực rỡ như tâm trạng của cô vậy.
Ánh sáng được sử dụng như một cách để thể hiện suy nghĩ của nhân vật. Khi nhân vật đang ở trong một không gian đông đúc, hay là phải làm điều mình không muốn mọi thứ từ tiếng bước chân, tiếng cười nói, mọi di chuyển đều rất rõ ràng. Nhưng khi họ đã đắm chìm vào niềm đam mê của mình thì ánh đèn lúc này thu lại. Chỉ còn người đó đắm chìm trong cảm xúc của riêng họ, không cần quan tâm tới bất cứ điều gì xung quanh.
Cách chuyển cảnh của phim cũng mang lại nhiều bất ngờ, khiến cho chúng ta đôi khi bị hơi bỡ ngỡ, đâu là ảo, đâu là thực
Về mặt diễn xuất.
Emma Stone đã chứng minh được giá trị cùa cô và tại sao cô lại là 1 trong những nữ diễn viên được trả lương cao nhất thế giới năm 2015. Từng cái mấp máy môi, từng cái nheo mắt và đặc biệt là nụ cười, khi thì cười hạnh phúc, khi cười xã giao... tất cả đều rất thật, rất tự nhiên.
Ryan Gosling cũng không hề lép vế khi đứng cạnh Emma. Vẻ mặt thờ ơ với thế giới, chán nản khi hàng ngày phải làm điều mình không thích hay là say mê phiêu theo điệu Jazz, rồi lúc nhận ra mình đã mất một điều lớn lao...chúng ta có thể đồng cảm được với nhân vật là nhờ có anh.
Về mặt âm nhạc.
2 diễn viên chính của chúng ta Ryan Gosling và Emma Stone ngoài diễn xuất đỉnh cao thì họ cũng là những người có kỹ năng âm nhạc rất tốt. Giọng hát truyền cảm và quan trọng là cực kỳ chắc nhịp.
Bài hát City of star do chính 2 diễn viên thu âm rồi diễn lại là một trong những bài hát đáng nhớ nhất của cả phim. Cái hay của những phim âm nhạc chính là khiến người nghe cảm nhận được ý nghĩa của từng câu chữ trong bài hát. Lời của bài hát cũng được thay đổi một chút sau mỗi lần hát để chúng ta cảm nhận được sự phát triển tình cảm của nhân vật.
Bản nhạc chủ đề của phim được gọi là Mia & Sebastian’s Theme do nhà soạn nhạc Justin Hurwitz sáng tác được chơi bằng đàn piano. Đây là một bản nhạc có giai điệu nhẹ nhàng, dễ nghe. Lần đầu tiên nó xuất hiện trong phim không để lại quá nhiều ấn tượng cho người xem, nhưng càng về sau, chỉ cần nghe một vài nốt nhạc là có thể nhận ra ngay giai điệu của nó, để rồi khi nghe nó lại ở cuối phim ta nhận ra rằng mình đã quá thích bản nhạc này rồi.
Phim vẫn còn những bản nhạc khác rất hay. Các bạn xem phim và cảm nhận nhé.
Là phim âm nhạc nên việc lồng ghép giữa những cảnh đời thường sang một cảnh có âm nhạc là điều tất yếu. Cách mà phim chuyển cảnh cực kỳ mượt mà. Mọi âm thanh đời thường dần chìm xuống, các bản nhạc lớn dần lên rồi đi đến cao trào. Khi bản nhạc kết thúc thì các âm thanh đời thường lại dần lớn lên, đôi khi thay thế bằng những âm thanh hơi khó nghe để tạo ra được sự tương phản giữa thực tại và tưởng tượng.
Minh đặc biệt thích phân cảnh mà Sebastian chơi piano ở nhà hàng. Hôm đó là Giáng Sinh, anh được thuê để chơi các bản nhạc phổ thông, phục vụ thị hiếu đại chúng. Nhưng anh mê nhạc Jazz chính thống, Jazz luôn nằm trên đầu ngón tay của anh. Cái vẻ mặt chán nản của anh khi phải cố chơi bản Jingle Bell vừa buồn cười, vừa thấy thương. Rồi những giai điệu quen thuộc, dễ nghe bắt đầu bị thay thế bởi một vài nốt nhạc lạ, không còn nằm trong vòng hoà âm cơ bản nữa. Các nốt nhạc đó cứ nhiều dần lên cho tới khi anh chuyển hẳn sang chơi nhạc Jazz chỉnh thống. Khuôn mặt, ánh mắt, ngón tay, hình thể, tất cả cùng say xưa theo điệu nhạc vì lúc này anh mới thực sự là chính mình. Tới khi bản nhạc kết thúc cũng là lúc anh bị đuổi việc. Đại chúng chưa chấp nhận dòng nhạc của anh. Thực tế là vậy.
Bạn nào thích bài All of me chắc hẳn sẽ thích John Legend. Trong phim anh đóng vai một người chơi nhạc Jazz thức thời. Anh ta biết cách kết hợp Jazz với âm nhạc hiện đại để làm vừa lòng đại chúng và kiếm được nhiều hợp đồng tốt, những chuyến lưu diễn chật ních khán giả. Anh sẽ có một số câu thoại khiến những người làm việc trong lĩnh vực âm nhạc phải suy nghĩ.
Về mặt nội dung.
Nội dung của phim mình cho rằng không mới, thông điệp của phim mang lại cũng khá quen thuộc rồi. Nhưng cái cách mà phim dẫn dắt người xem từ việc đồng cảm cho mỗi nhân vật trong phim, tới việc nhận ra được những ý nghĩa mà phim mang lại thì quả là tuyệt vời. Cái kết của phim khiến cho người xem cảm thấy hơi hụt hẫng, mình thấy giống như chúng ta nghe một bản nhạc ở gam Son trưởng để rồi kết thúc bằng nốt Si vậy. Một cảm giác hơi lửng lơ, tiếc nuối. Nhưng rồi, sau một vài ngày cũng dần cảm thấy hợp lý và phim vẫn hay. :D