The
Soloist – Nathanaiel Ayers and Steve Lopez (Ayers và Lopez)
Trước
khi chơi violin chỉ với 2 dây ở Quảng trường Pershing, LA. Thời thanh thiếu
niên, Ayers đã chơi double bass ở Cleveland. Trong thời gian này, anh đã cho thấy
mình là một tài năng âm nhạc và không có dấu hiệu của bệnh tâm thần,
Mẹ của
anh, Dorothy là một chuyên viên thẩm mỹ; cha anh đã rời bỏ gia đình để đi với một
người phụ nữ khác. Mẹ anh đã nuôi nấng hai người con gái ( Jennifer và
Delsenia) và con trai ( ở nhà mẹ anh hay gọi anh là “Tony”) với niềm tin rằng
gia đình mình vẫn nhận được sự tôn trọng từ người khác. Nhiều năm sau, căn bệnh
tới và ảnh hưởng tới cuộc sống của Ayers, tuy nhiên anh vẫn nhận được tình yêu
và thái độ sống tích cực từ mẹ.
Harry
Barnoff, người thầy của Nathaniel tại trường Cleveland
Music School Settlement, nói với mọi người về tài năng âm nhạc của
Ayers. Mặc dù không được đào tạo cơ bản, nhưng chàng trai trẻ chơi double bass
có thể biểu diễn tốt khi bỏ qua các bài luyện tập.
Barnoff
là tay chơi bass ở dàn nhạc Cleveland đã khơi dậy trong Ayers tình yêu âm nhạc
và phát triển món quà tài năng đó. Niềm tin vào người đàn ông trẻ tuổi đã giúp
Ayers thực hiện những mục tiêu của mình – như biểu diễn trong một dàn nhạc đẳng
cấp thế giới, giống như Barnoff. Barnoff nó rằng tài năng không thực sự tốt :
“ Bạn có thể mang âm nhạc
tới cuộc sống. Bạn có thể thực hành, thực hành, thực hành.”
Ayers
đã nghe theo lời khuyên của thầy mình. Những năm 1960, thành phố nổ ra những cuộc
bạo động, ông vẫn tiếp tục công việc âm nhạc tại Settlement School. Sau khi ông
giành được một suất học bổng Đại học Ohio, Ayers nói với thầy mình rằng anh muốn
trở thành sinh viên Juilliard.
Bay tới
New York, Ayers thử giọng tại các trường nổi tiếng. Cuối cùng anh được một suất
học bổng tại Julliard. Nó mở ra một sự nghiệp thú vị trên con đường âm nhạc của
anh.
Ba mươi
năm sau… Ayers gặp Steve Lopez.
The
Soloist – From Juilliard to the Streets( Từ Juilliard đến cuộc sống đường phố)
Khi
Nathaniel Ayers lần đầu tiên tới Juilliard là vào mùa thu năm 1970, lúc ấy anh
đã hoàn thành năm học đầu tại Đại học Ohio. Trường Juilliard lúc đó, giống như
bây giờ là một ngôi trường dành cho những sinh viên tài năng mớ chớm nở.
Ayers
theo học dưới sự giám hộ của Homer Mensch, một tay chơi bass đình đám của nước
Mỹ. Từng là cựu thành viên của New York Phiharmonic, Mensch cũng đã đóng góp
nhiều về mặt nghệ thuật, văn hóa.
Ấn tượng
với tài năng thiên phú của Ayers, Mensch ( mất lúc 91 tuổi vào năm 2005) đã
khuyên anh tiếp tục làm việc chăm chỉ. Vào cuối năm đầu tiên của mình, ba giảng
viên đã đánh giá cao sự tiến bộ của anh. Ayers được giữ nhiều vị trí quan trọng
trong các buổi hòa nhạc của trường. Nó hứa hẹn một tương lai tươi sáng cho tài
năng ở anh.
Năm thứ
hai tại Juilliard, Ayers bắt đầu có những dấu hiệu thay đồi.Ngoại trừ âm nhạc,
các môn học khác anh đầu trượt. Anh bắt đầu khó tính trong việc quần áo, đầu
tóc trở lên rối bời. Anh không ngừng nói chuyện và vẽ graffiti lên tất cả khu
sinh hoạt của mình, Những giây phút yên bình đến chỉ khi anh đang chơi nhạc. Tất
cả bạn bè anh đều nhận ra sự khác biệt. Và gia đình anh cũng thế.
Một đêm
vào đầu năm học thứ ba, khi đến thăm bạn bè, Ayers bùng nổ, trở lên cáu kỉnh bất
thường. Với sự giúp đỡ của mọi người, anh được đưa đi chữa điều trị tâm thần tại
bệnh viện Bellevue.
Vào ngày
6 tháng 10 năm 1972, Ayers buộc phải rút hồ sơ học với lý do: “ chương trình học
đòi hỏi cao hơn so hiện tại”.
Cuộc sống
trở lên vô cùng khó khăn đối với Ayers trong mọi thời điểm. Không ai có thể dự
đoán cái gì sẽ tới trong một cơn giận dữ, những lời nói thô tục. Mẹ anh và chị
gái đã giúp đỡ rất tốt trong những tháng ngày này. Nhưng căn bệnh đã tàn phá mọi
phía cạnh của cuộc sống – ngoại trừ âm nhạc.
Năm 2000,
mẹ anh qua đời. Gần như không còn chỗ dựa và Ayers nghĩ rằng cha mình sống ở
Los Angeles nên anh đã đến đó mà không biết rằng ông đã chuyển sang Las Vegas.
Anh từng sống với một người bà con song không được bao lâu.
Anh tìm thấy
vẻ ngoài thanh bình của đường phố LA, anh đã chơi nhạc trở lại với một chiếc
violin bị hỏng – âm thanh hòa trong một dàn nhạc: tạp âm của còi báo động, còi
xe và dòng chảy không ngừng của giao thong.
Nhiều năm
sau đó, em gái của anh là Jennifer Ayers-Moore đã viết và gửi cho tác giả suy
nghĩ của mình:
“ Tôi không biết tại
sao anh khăng khăng đòi sống trên đường phố, nhưng tôi tin rằng là do sự qua đời
của mẹ và mẹ chính là nơi nương tựa cuối cùng của anh. Khi bà qua đời, anh dường
như không muốn làm phiền bất kỳ ai. Tôi thực sự đánh giá cao lòng tốt và cách
mà mọi người đã đến với anh. Có lẽ vì thế mà các chính trị gia đang suy nghĩ lại
cách họ đối xử với những người vô gia cư và bị bệnh tâm thần. Tôi hi vọng sẽ có
những thay đổi tốt đẹp…”
Tuy những
cơ hội để trở thành một nhạc sĩ đẳng cấp đã qua vì căn bệnh tâm thần phân liệt
song âm nhạc vẫn tới theo cách mà nó có sẵn trong chính anh.”
The
Soloist – SCHIZOPHRENIA ( Bệnh tâm thần phân liệt)
Đối với hầu
hết những người mắc phải bệnh tâm thần phân liệt thì nó là bệnh kéo đến hết đời.
Thông kê cho thấy 1trong 100 người mới có sự tiến triển.
Theo như
Viện Sức Khỏe Tâm Thần Quốc Gia, mỗi năm có khoảng hơn 200 triệu người Mỹ bị mắc
phải căn bệnh này. Trong những người này, chỉ có khoảng 20% là phục hồi. Bệnh sẽ
thuyên giảm nếu điều trị trong một thời gian dài.
Các triệu
chứng của bệnh:
“ Các triệu chứng
báo gồm ảo giác, hoang tưởng, rối loại suy nghĩ, hạn chế giao tiếp xã hội. Hầu
hết những người bệnh sẽ tiếp túc bị kéo dài hoặc theo từng giai đoạn trong suốt
cuộc đời. Ngay cả giữa những cơn bệnh, họ bị mất cơ hội nghề nghiệp và các mối
quan hệ, chịu đựng sự kỳ thị… Cứ 1 trong 10 người bị bệnh cuối cùng sẽ lựa chọn
cách tự sát” (Trích từ tờ Viện Sức khỏe Tâm thần)
Ayers đã
được chuẩn đoán là mắc bệnh tâm thần phân liệt. Nó đã ảnh hưởng tới cuộc sống của
anh như thế nào?
Anh vẫn
còn nhớ quá trình điều trị. Nó bao gồm liều nặng thuốc Thorazine, hạn chế cơ thể
và điều trị sốc. Đó là những ký ức đáng sợ. Những cá nhân không được điều trị
thường bị hút vào cuộc sống lang thang đường phố, sống xa cộng đồng với những quy tắc và văn hóa của nó. Tuy
nhiên trên đường phố LA, Ayers được an toàn trong âm nhạc – mặc dù môi trường
xung quanh thì nhiều nguy hiểm. Anh tìm thấy sự thảnh thơi của tinh thần khi
chơi bất kỳ một nhạc cụ nào trên tay mình.
Anh đã
phải từ bỏ ý tưởng chơi double bass trên đường phố, một công cụ lớn như vậy sẽ
khó khăn khi di chuyển. Thay vào đó, anh
chuyển sang violin, sau đó là cello. Âm nhạc đến với anh như món quà cuộc sống,
nhưng mục tiêu bây giờ đơn giản hơn nhiều với những ngày ở Juilliard:
“ Ước nguyện của tôi
là ở bên Chúa và không lo lắng về những thứ xa xôi, chỉ cần đi qua các đường phố
một cách an toàn là tôi rất biết ơn rồi. Kính yêu mẹ cha, đối xử tốt với mọi
người và có thể âm nhạc tự nó sẽ nảy nở.”
(Đón đọc phần cuối trên violin-24h)
No comments:
Post a Comment