Thursday, 17 May 2012

Cấu tạo violin và cách cầm đàn, cầm vĩ



Trong hình là cấu tạo của một archer (vĩ) với stick, hair and tension screw. Stick là thành dài tùy theo cỡ đàn mà vĩ kéo của bạn có độ dài khác nhau 2/4, 3/4 hay 4/4. Với trẻ em thường dùng cỡ nhỏ 1/4, 2/4 còn người lớn thường chơi cỡ 3/4 hoặc 4/4.
Được làm bằng gỗ nhẹ và một số làm bằng chất dẻo cứng. Hair là phần lông vĩ, trước đây bộ phận này thường được làm bằng lông đuôi ngựa , nhưng phần lớn lông vĩ ngày nay thường được làm bằng chất liệu ni nông, hóa học có tình đàn hồi và khả năng sử dụng cao hơn. Tension screw là bộ phận khỗng tĩnh với cấu tạo xoáy để giúp bạn điều chỉnh độ căng trùng của dây vĩ (thường thì không nên để hair quá căng dễ làm đứt hoặc nhờn tension screw. Bước đầu cầm vĩ, bạn nên dùng tay trái đỡ tip và tay phải đặt các ngón lên Frog. Trước tiên đặt ngón giữa vào khe trũng ở trên stick gần tension screw (gần với chỗ bọc da) và đặt ngón cái đồi diện với ngón tay giữa của bạn. Rồi đặt lần lượt các ngón trỏ và ngón áp út lên thanh stick. Ngón út không nhất thiết phải đặt lên vĩ, bạn có thể để ở tư thế thoải mái trên phần cuối cùng của stick. Trong cách cầm vĩ thì hai ngón cái và giữa đóng vai trò quan trọng. Lưu ý khi đã đặt đúng vị trí các ngón, bạn nên đổ tay về phía đầu của vĩ kéo. Vì đặc trưng của violin là tay vĩ đổ về phía trái. Khế chứa hàm lượng đường cao nhất trong tất cả các loại quả. Trong khế có loại đường của quả, đường của nho, đường của mía, đồng thời có chất acid của táo tàu, acid của cam, vitamin B, vitaminC, protein... tăng khả năng đàn hồi, giữ ẩm cho tóc, làm cho tóc bị tổn hại phục hồi lại trạng thái ban đầu, tăng khả năng tiêu hóa, duy trì sức khỏe cho cơ thể.

Trước tiên bạn hãy lắp đệm vai và đưa đàn lên vai trái sao cho cần đàn nằm trên một đường thẳng song song với mặt đất. Chú ý không để đàn hướng lên trên hay trúc xuống. Tay trái đỡ lấy bầu đàn vì thời gian đầu mới tập tư thế cầm đàn sẽ rất mỏi. Bằng cách đặt tay như thế bạn sẽ bớt mỏi hơn là đặt ngay bản tay lên cần đàn. Cằm đặt lên chin rest, không nên tì cả mặt lên cũng như hờ hững trong khoảng không trên đó. Cố gắng giữ sao cho cơ thể bạn thẳng, vuông góc trên mặt đất. Để tạo độ thăng bằng tốt nhất bạn nên đứng sao cho hai bài chân tạo thành hình chữ V, mắt hướng về phía Scroll. Cánh tay đỡ đàn luôn thẳng phía dưới đàn, không mở ra hay ép vào sườn (rất xấu và nhanh mỏi). Khác với thế Guitar, tay trái như một giá với cây đàn của bạn, để có thể chơi tốt, bạn cần rất chú ý ngay lúc mới cầm đàn.


Để giảm bớt độ tỳ trực tiếp của violin lên vai (lâu sẽ rất đau) chúng ta lắp đệm vai vào. Để lắp đệm vai, trước hết hãy lật ngược cây đàn. Dùng tay trái và sường trái đỡ đàn sao cho dây đàn và ngựa đàn không bị tì vào bất cứ đâu dễ ảnh hưởng đến đàn. Tay phải cầm đệm vai, lắp cân đối vào hai bên hông đàn. Tùy từng người mà bạn có thể điểu chỉnh độ cao thấp của đệm vai cho thật thoải mái khi chơi.
Như hầu hết các loại nhạc cụ có vĩ kéo. Lông vĩ cần bôi colophan (nhiều chỗ gọi là nhựa thông) để tạo ma sát với dây đàn. Trước khi chơi bạn nên chà colophan cho lông vĩ. Chà nhẹ trừ đầu đến tận cuối vĩ. Tuyệt đối chỉ chà colophan cho lông vĩ, không chà lên dây đàn. Sau khi tập colophan do tiếp xúc của lông vĩ với dây đàn sẽ vương trên dây và mặt đàn, bạn cần lau sạch bằng một chiếc khăn mền sau mỗi lần tập hay chơi. Để tránh làm rỉ dây đàn đẫn đến tai nạn khi dây đứt và làm mặt đàn của bạn mất đi độ thẩm mĩ ban đầu.
Cấu tạo đàn violin
Cấu tạo
Thân
Hộp đàn violin hầu như được làm toàn bộ bằng gỗ. Một cây đàn violin truyền thống thường có mặt trước làm bằng gỗ vân sam còn mặt sau, hai bên và cổ làm bằng gỗ thông.
Hai mặt đàn thường được chế tạo thủ công. Để chế tạo mặt bên đàn, người ta hun nóng gỗ và uốn quanh các khuôn. Nhìn từ phía trước, thân đàn violin có thể chia làm ba bộ phận: phần trên và phần dưới nở rộng, phần giữa hẹp giới hạn bởi hai chữ C quay lưng vào nhau. Hai khe hình chữ S và tấm nâng nằm ở gần như chính giữa thân đàn.
Cổ, hộp chốt và cuộn xoắn ốc
Phía trên thân đàn là cổ đàn, tiếp đến là hộp chốt và cuộn xoắn ốc. Cổ đàn, hộp chốt và cuộn xoắn thường được tạc từ một mảnh gỗ nguyên. Gắn liền với cổ đàn và kéo dài xuống đến phần giữa của thân đàn là bàn phím. Bàn phím là một thanh gỗ, thường là gỗ thông, được đẽo cong về hai bên và được dán lên cổ đàn. Nơi tiếp nối giữa bàn phím và hộp chốt có một mảnh gỗ nhô lên đỡ lấy dây đàn gọi là mấu. Hộp chốt có bốn chốt lên dây. Cuộn xoắn ốc là một bộ phận truyền thống của các nhạc cụ dây. Người ta thường dùng gỗ mun để làm các chốt lên dây, bàn phím và mấu, ngoài ra có thể dùng các loại gỗ khác có màu tối như hoàng dương hoặc hồng mộc.
Chốt mắc dây và chân đế
Chốt mắc dây gắn ở phần dưới thân đàn. Chốt mắc dây theo truyền thống được làm bằng gỗ mun hoặc các loại gỗ khác có màu tối, nhưng ngày nay có thể làm bằng nhựa hoặc các vật liệu tổng hợp. Chốt mắc dây vừa dùng để gắn dây với thân đàn, vừa có thể dùng để lên dây với biên độ hẹp và độ chính xác cao.
Ngựa đàn và hai khe chữ S
Ngựa đàn là một mảnh gỗ hoặc nhựa nâng dây đàn lên khỏi mặt đàn và truyền dao động của dây đến cột trụ và thanh dọc bên trong. Ngựa đàn không bị gắn chặt vào thân đàn mà được các dây đàn giữ ở đúng vị trí. Các khe hình chữ S ở hai bên ngựa đàn, làm nhiệm vụ cho không khí đi vào và đi ra khỏi hộp đàn, tạo nên âm thanh. Ngoài ra các khe hình chữ S còn cho phép tiếp cận với những phần bên trong hộp đàn nếu cần sửa chữa.
Dây đàn
Dây đàn violin trước kia được làm từ ruột ngựa (hoặc trâu, bò, cừu). Ngày nay dây đàn có thể làm bằng ruột động vật, thép hoặc các vật liệu tổng hợp và được bọc ngoài bởi dây kim loại. Dây mi thường không được bọc ngoài và làm bằng thép trần hoặc được mạ vàng.
Người chơi violin thường phải thay dây khi nó không còn giữ được âm thanh và độ căng như ban đầu. Dây mi mỏng nhất nên cũng dễ bị hỏng và đứt nhất. Dây đàn violin được lên với cao độ sol - re - la - mi.
Những chi tiết bên trong
Bên trong đàn violin có hai bộ phận quan trọng: que chống và thanh dọc. Que chống bị kẹp giữa mặt trước và mặt sau của đàn, còn thanh dọc thì được dán lên phía trong của mặt trước, song song với dây đàn. Ngoài chức năng tăng cường sức chịu lực của mặt đàn, hai bộ phận trên còn có tác dụng truyền dao động của dây xuống hộp đàn.

Theo truyền thống, vĩ được làm từ pernambuco (chất lượng cao) hoặc gỗ vang (chất lượng thấp hơn). Cả hai loại gỗ đều lấy từ cây Caesalpina echinata; pernambuco là phần gỗ ở lõi của cây và màu tự nhiên đậm hơn. Pernambuco bền và nặng, có tính đàn hồi cao và truyền âm tốt, khiến nó trở thành loại gỗ lí tưởng để chế tạo vĩ. Dây vĩ làm từ lông đuôi ngựa, nhưng cũng có lúc lông nhân tạo được dùng để thay thế. Ngày nay, người ta còn dùng thủy tinh hữu cơ và sợi carbon để làm vĩ. Dây vĩ được phủ cô-lô-phan định kì để làm tăng độ ma sát với dây đàn. Vĩ cần phải được thay dây định kì, chủ yếu là do dây vĩ rất dễ bị mỏng đi do cọ xát trong quá trình chơi đàn. Dây vĩ bị chùng cũng cần được để ý. Dây vĩ được kéo căng nhờ một con ốc gắn ở quai (bộ phận mà người chơi giữ lấy khi đang chơi đàn). Vĩ dành cho violin dài khoảng 74,5 cm và rộng 3cm.
Lịch sử cấu tạo
Việc lắp ghép 70 bộ phận của cây đàn violin với nhau đòi hỏi sự khéo léo tuyệt vời mà hầu như không ai vượt qua được những nghệ nhân sinh sống giữa những năm 1650 và 1750 như Antonio Stradivari (1644-1737), Guiseppe Guarneri (1666-1710), Nicolo Amati (1596 -1684) và gia đình của họ tại Cremona, Ý.
Cấu tạo cây đàn violin đã trải qua một số lần thay đổi. Khi quy mô nhà hát bắt đầu mở rộng vào giữa thế kỉ 19, những nhạc cụ dây được yêu cầu phải phát ra âm thanh mạnh mẽ hơn, vì thế độ căng của dây được nâng lên bằng cách ngả bàn phím xuống. Dây ruột mèo được sử dụng cho đến năm 1700 khi dây sol thường được cuốn dây kim loại để tạo nên âm sắc sáng hơn. Đến nay dây thép đã trở nên phổ biến.
Lịch sử biểu diễn
Vào thế kỉ 14 và thế kỉ 15 những người nông dân kéo đàn cho những điệu nhảy vốn đã là một phần quen thuộc của đời sống nông thôn. Tuy nhiên sáng tác âm nhạc phát triển trong và sau thời kì Phục hưng đã làm cho violin trở thành một bộ phận chủ chốt của dàn nhạc, còn những nhà soạn nhạc như Monteverdi đã bắt đầu sử dụng nó một cách rộng rãi trong dàn nhạc vào thế kỉ 17. Cho đến khi đó nhạc cụ chủ yếu là các đàn dây thuộc họ viol – những nhạc cụ có bề ngoài giống nhưng có cấu tạo khác violin – nhưng âm sắc cao của violin và khả năng chơi những giai điệu nhanh và chính xác lại thích hợp hơn cho thứ âm nhạc mới được sáng tác vào thời Baroque. Năm 1700 Archangelo Corelli đã viết sáu bản sonata nhà thờ và sáu bản sonata thính phòng cho violin và dàn nhạc quy mô nhỏ. Bộ tác phẩm opus 5 này là một bản tổng kết cho các thể loại trong thế kỉ trước đó và đã được biểu diễn trên toàn châu Âu. Trong những năm tiếp theo sự khác biệt giữa nhạc nhà thờ và nhạc thính phòng đã biến mất.
Nhiều nhà soạn nhạc kiêm nghệ sĩ violin như Vivaldi, Tartini và Locatelli đã tạo nên những tác phẩm cho violin với độ phức tạp ngày càng cao. Tổ khúc Le quattro stagioni (Bốn mùa) của Vivaldi được viết vào năm 1725 nổi tiếng vào thời đó cũng không kém gì ngày nay. Bản thân Vivaldi là một nghệ sĩ violin thiên tài; có những lúc ông đã làm kinh ngạc khán giả khi chơi những điệu nhạc mà nhiều người xem là không thể chơi. Vậy mà ông còn sáng tác đến 220 bản concerto khác cho violin mà nhiều bản trong số đó đã chứng tỏ kĩ thuật và hòa âm đầy sáng tạo của Vivaldi.
Âm nhạc cho violin độc tấu đã có bước phát triển rất dài từ những điệu nhảy đồng quê, và cho đến cuối những năm 1600 những nhà soạn nhạc như Biber đã viết nên những bản nhạc dài hơn cho violin. Sáu bản sonata và partita cho violin được J.S. Bach sáng tác năm 1720 đến nay vẫn được xem là nền tảng cho trình diễn độc tấu, có một không hai cả về khía cạnh nghệ thuật và kĩ thuật của nhạc cụ này. Bộ tác phẩm âm nhạc này có quy mô khá lớn: mỗi partita hoặc sonata bao gồm một số chương nhạc; riêng bản partita số 2 có chương cuối là một bản chaconne – một tác phẩm dài 15 phút nhưng có tầm cỡ đến nỗi Brahms và Busoni sau này đã phổ thành bản nhạc cho piano.
Kĩ thuật chơi violin đã phát triển rất nhanh chóng do đòi hỏi ngày càng cao của âm nhạc. Mozart đã biểu diễn violin chuyên nghiệp khi còn rất trẻ và đã viết 26 sonata cho violin và đàn phím cùng 5 bản concerto trong đó 3 bản cuối cùng đã trở thành những tác phẩm hoà nhạc mẫu mực. Bản concerto được ưa chuộng nhất là bản số 5 với chương III được mang tên Hành khúc Thổ Nhĩ Kì.
Những thành tựu của Mozart là nguồn cảm hứng cho Beethoven và Schubert. Beethoven, tuy là một nghệ sĩ piano thiên tài nhưng lại không phải là một nhạc công violin tài giỏi. Tuy vậy Beethoven đã bắt đầu sáng tác cho violin từ sau thời của Mozart, nâng cao đòi hỏi về kĩ thuật đối với người chơi, nhấn mạnh sự hòa hợp giữa người chơi đàn phím và nghệ sĩ độc tấu. Concerto cho violin của Beethoven đã đặt ra một nền tảng mới. Mặc dù vậy Concerto cho violin của Beethoven đã không được hiểu một cách trọn vẹn cho đến khi Joseph Joachim – một nghệ sĩ violin trẻ tuổi – hồi sinh tác phẩm trong một buổi hòa nhạc do Mendelssohn chỉ huy vào năm 1844.
Joachim đã được nhiều nhà soạn nhạc đề tặng tác phẩm như Mendelssohn, Dvorak, Bruch, Brahms và Schumann. Bản Concerto số 1 của Bruch và bản Concerto của Mendelssohn là hai bản nhạc nổi tiếng nhất trong số đó. Tuy nhiên tác phẩm của Schumann – được viết khi tác giả đang đau ốm – là một nỗi thất vọng lớn đến nỗi Joachim vẫn giữ bản nhạc nhưng không biểu diễn vì lo ngại sẽ làm hỏng thanh danh của nhà soạn nhạc thiên tài ấy. Bản Concerto của Brahms được Brahms và Joachim hợp tác để viết nên được nhiều người coi là bản concerto cho violin chuẩn mực.
Concerto cho violin của Tchaikovsky được viết năm 1878 là một tác phẩm khó và cũng được ưa chuộng khác, nhưng đứng đầu về độ khó kĩ thuật phải kể đến những bản capriccio độc tấu được Nicolo Paganini sáng tác vào đầu thế kỉ 19. Kĩ thuật của Paganini gây sửng sốt đến nỗi người ta cho rằng xác của ông đã không được chôn tại Nice trong vùng đất thánh do tin đồn khả năng ông có được là do ma quỷ. Paganini có lẽ là nghệ sĩ violin chơi nhanh và kĩ thuật nhất từ trước tới nay: ông chơi bản Moto perpetuo của chính mình trong vòng 3:03 – tương ứng với 12 nốt một giây – điều này được ghi trong sách kỉ lục Guinness.
Thế kỉ 20 chứng kiến nhiều bản concerto cho violin mới tham gia vào kho tàng vốn đã rất khổng lồ, và hầu như tất cả những nhà soạn nhạc lớn đều đã từng viết thể loại này: Sibelius, Glazunov, Reger, Elgar, Bloch, Nielsen, Delius, Szymanowski, Schoenberg, Hindemith, Bartok, Walton, Britten, Berg, Stravinsky, Prokofiev, Khachaturian, Shostakovich... Những tác phẩm này phản ánh khá rõ tâm tư của người sáng tác. Concerto số 2 của Bartok được nhìn nhận như một trong những tuyệt tác của thế kỉ và được biểu diễn khá rộng rãi bất kể độ khó bất thường về kĩ thuật và nhạc cảm của nó. Concerto số 1 của Shostakovich được viết tặng David Oistrakh, được cất giấu trong ngăn kéo từ 1948 đến 1955 vì lí do chính trị. Trong khi Concerto của Elgar mơ mộng về một thế giới không có thật thì các sonata cho violin của Ravel lại phảng phất nét buồn. Concerto của Berg dù không được đón nhận từ buổi ra mắt do giai điệu khó nghe của nó đã được xem là một kiệt tác hiện đại và được đánh giá là ấm áp và cảm động. Schoenberg đã nói rằng bản Concerto của ông đòi hỏi người chơi phải dùng 6 ngón tay. Concerto của Khachaturian, tuy không có được danh tiếng tương xứng, là một tác phẩm mạnh mẽ và lôi cuốn, lấy cảm hứng từ âm nhạc của Armenia.
Đã có nhiều nhạc công chơi violin nổi bật, hình thành nên “kỉ nguyên vàng” vào giữa những năm 30 và những năm 50 của thế kỉ trước với những tên tuổi bậc thầy như Heifetz, Oistrakh, Szeryng, Ricci, Menuhin, Stern, Francescatti, Elman, Milstein và Grumiaux.

2 comments:

  1. ủa khế có liên quan gì đến chới violin hả bạn?
    "Trong khế có loại đường của quả, đường của nho, đường của mía, đồng thời có chất acid của táo tàu, acid của cam, vitamin B, vitaminC, protein... tăng khả năng đàn hồi, giữ ẩm cho tóc, làm cho tóc bị tổn hại phục hồi lại trạng thái ban đầu, tăng khả năng tiêu hóa, duy trì sức khỏe cho cơ thể. "@@

    ReplyDelete
    Replies
    1. Um đầy đủ vitamin kéo đàn mới tốt được. :)

      Delete

Người Theo Dõi